Friday, June 1, 2012

 
Em là SEN GÌ THẾ !
 
-          Viết cho em, sau khi đọc bài của Ngọc Huê: “Bé gái lớp 7 nuốt nước mắt nhìn Bố Mẹ chết mòn vì bệnh tật” - http://nguoiphattu.com/news/be-gai-lop-7-nuot-nuoc-mat-nhin-bo-me-chet-mon-vi-benh-tat.d-3307.aspx
-          Viết cho em Lê thị Sen, xóm 5, Sơn Hồng, Hương Sơn, Hà Tĩnh. Tel 01665-785105 - chị Xuân thím của cháu Sen
-          Viết cho em, để tùy duyên kêu gọi chút từ tâm, dù vẫn biết quê hương còn hàng ngàn hàng vạn những mảnh đời bất hạnh
-          Vị nào có lòng giúp đỡ, hoặc liên hệ trực tiếp gia đình địa chỉ như trên, hoặc gián tiếp với tôi, Thầy Nhật Tân, Chùa Pháp Quang, 12 Freeman Rd, Durack, QLD 4077, Australia. Brisbane, Úc Châu, tel 0402-442431, email: thnhattan@yahoo.com.au
-          Tôi đã gọi điện thoại hỏi thăm với chị Xuân, chị Loan, bé Sen để nắm rõ tình hình. Rất tiếc không nói chuyện với anh Huỳnh được vì anh nói không ra tiếng!
 
Sen thơm ngát giữa bùn lầy nước đọng
Sống trong đầm không vẩn đục hôi tanh
Sen của em sao chẳng có màu xanh
Còn chi nữa mà Lam, Vàng, Đỏ, Trắng
 
Cha Mẹ em đặt tên Sen tươi thắm
Nhưng đời em sao quá đỗi khốn cùng
Con nhà quê Hà Tĩnh khổ như “bưng”
Em lại chịu đến tận cùng duyên kiếp
 
Mẹ thuở nhỏ mang bịnh tật hen suyễn
Cha bán thân bất toại năm năm rồi
Anh thì mang thận liệt đã qua đời
Một mình em đỡ đần lo Cha Mẹ
 
Học lớp bảy nhưng tuần vài ba buổi
Dành thời gian đi làm mướn làm thuê
Kiếm chút tiền đong cơm cháo não nề
Ráng bỏ ống lo thuốc thang đắc đỏ
 
Ngày ba bận em chui vào bếp lửa
Bếp lửa hồng không đủ ấm tang thương
Cha nằm yên ngắc ngoải ở trên giường
Mẹ thở dốc lê bước chân run rẩy
 
Đút cho Cha từng miếng cơm gạo hẩm
Dâng cho Mẹ từng chén cháo sớm hôm
Tuổi mười ba, bao nông nổi cõi còm
Trần gian hỡi, em, Sen gì thế nhỉ ?
 
Học với hành vùi đầu mò con chữ
Tuần vài buổi bài vở nuốt sao trôi
Các buổi kia mượn bạn chép lại thôi
Đọc đã khó huống chi là hiểu biết
 
Em khô khóc bởi đâu còn nước mắt
Em khô cười bởi đâu có niềm vui
Bản thân em chôn tàn tạ khổ vùi
Từ tấm bé, nhất là vừa lên tám
 
Kìa sen đẹp, lam, xanh, vàng, đỏ, trắng
Kìa sen tươi, ngào ngạt ở trong đầm
Sen của em mờ thống nỗi tối tăm
Sống ngặt nghẽo nơi quê nghèo Hà Tĩnh
 
Kìa sen quý, không hôi tanh vợn bẩn
Kìa sen thơm, không nhiễm đục trần lao
Sen của em trầm biển khổ ba đào
Trời đất hỡi, em là SEN GÌ THẾ !!!
 
01 tháng 6 năm 2012
TNT Mặc Giang

*******

Bé gái lớp 7 nuốt nước mắt

nhìn bố mẹ chết mòn vì bệnh tật

Bố tai biến nằm liệt giường, mẹ thì bị bệnh hen suyễn hành hạ. Cả ngày đi làm thuê em cũng chỉ mua được vài bát gạo đã xỉn màu về nấu cháo cho bố mẹ. Giờ đây em chỉ biết nuốt nước mắt nhìn bố mẹ chết dần vì bệnh tật.  
Sức khỏe của ông Huỳnh ngày một suy kiệt vì không có tiền thuốc thang.
 
Nằm hun hút sâu trong hẻm núi ở xóm 5, xã Sơn Hồng, huyện Hương Sơn (Hà Tĩnh) căn nhà nhỏ dột nát của ông Lê Bá Huỳnh, bà Nguyễn Thị Loan vẫn đang nghi ngút khói hương.
Trên chiếc giường cũ kỹ ông Huỳnh nằm bất động vì bệnh tai biến, còn trong buồng rách nát kia bà Loan cũng đang vật vã vì bệnh hen suyễn hành hạ bao năm nay. Còn em Lê Thị Sen con gái út của ông Huỳnh bà Loan trên đầu vẫn còn đội vành khăn trắng đang ngồi thẫn thờ. Bởi em vẫn chưa hết bàng hoàng trước sự ra đi của người anh trai Lê Văn Trường giờ đây em lại đối mặt với nguy cơ bệnh tật cướp luôn cả bố lẫn mẹ.
Xen lẫn những tiếng ho khan, trong dòng nước mắt bà Loan nghẹn nghào mở đầu câu chuyện: “Thằng Trường con trai tui phát hiện bệnh thận cách đây chừng 5 năm rồi. Cũng trong thời gian này bố nó bị tai biến não, tui thì vốn có tiền sử bệnh hen suyễn. Nhưng vì thương bố mẹ nên dù bệnh tật hành hạ, nó (Trường - PV) vẫn lao động cật lực suốt ngày để kiếm tiền thuốc thang cho chúng tôi...
 
Chỉ đến khi toàn thân nó bị sưng phù lên không còn sức nữa nó mới nằm liệt giường. Tui đưa nó đi viện bác sĩ bảo phải ra Hà Nội chạy thận thì mới có cơ hội sống. Nhưng trong nhà giờ không còn cái gì nữa mà bán chữa bệnh cho con chứ. Trước lúc ra đi nó hỏi tui “con chết rồi có hòm (quan tài) để chôn không mẹ”?. Vợ chồng tui mang tội với các con”, nói đoạn bà Loan khóc nức nở.
Em lo sợ bệnh tật sẽ cướp luôn cả bố lẫn mẹ.
Người anh trai ra đi để lại cho đứa em gái mới học lớp 7 bao nhiêu nỗi lo toan về cuộc sống. Mà gánh nặng đối với Sen bây giờ là làm sao có tiền thuốc thang cho bố mẹ. Nuôi hai người bệnh cùng một lúc Sen tìm mọi cách để kiếm ra tiền, ai thuê gì cũng làm, rồi lại lên rừng lấy củi về bán mua gạo nấu cháo cho bố mẹ.
Nhiều lúc nhìn cả bố và mẹ đau đớn vật vã vì bệnh tật mà không có nỗi viên thuốc để uống em chỉ biết lặng lẽ đứng nhìn vào di ảnh anh trai mà khóc. Bởi em hoàn toàn bất lực, hàng ngày kiếm được bữa ăn cho bố mẹ còn khó rồi nói gì đến chuyện thuốc thang.
Kể từ khi người anh trai mất, việc học hành của Sen cũng có nguy cơ “đứt gánh” giữa chừng vì không có tiền ăn học. Số ngày đến trường của em ít dần đi. Sen thổn thức: “Em muốn học hành đến nơi đến chốn cho sau này đỡ khổ, nhưng em đi học rồi không còn thời gian để làm thuê nữa sợ bố mẹ lại nhịn đói. Mà lỡ bố mẹ ở nhà không có ai chăm sóc xảy ra chuyện gì em biết sống với ai đây”, Sen nghẹn ngào trong nước mắt.
Ông Huỳnh bị tai biến mạch máu não, mọi sinh hoạt không còn được bình thường. Lại cộng thêm sự mất mát quá lớn vừa phải trải qua, ông bị suy sụp hoàn toàn, cơ thể như không còn sức sống. Nhưng ông vẫn còn đủ tính táo để cảm nhận nỗi đau như cắt từng khúc ruột, khi phải bất lực chứng kiến đứa con đếm sự sống từng ngày.
Nhìn vào di ảnh của người anh trai Sen như muốn cầu cứu một điều gì đó.
Nhìn bức di ảnh của người con trai yểu mệnh, khó khăn lắm ông mới nói được: “Giá mà trời cho tui chết sớm thì còn có đôi đồng chữa bệnh cho con. Tui sống làm chi, để bây giờ lại bắt tội con Sen. Làm cha, mà không lo nổi cho con một manh áo …”, những tiếng nấc xót xa, khiến ông không còn tiếp tục câu chuyện.
Căn nhà hiện giờ trống trơn không có bất cứ một vật dụng gì đáng giá. Khổ nhất là những ngày trời mưa gió, căn nhà quá dột nát không một nơi nào là không ướt. Sen phải dìu bố vào trong nhà, căng tấm nilong đứng canh cho bố mẹ, và những ngày đó là cả gia đình phải ăn cháo trắng qua ngày.
Sen bảo: “Nhìn bố, mẹ gầy gò ốm yếu nhiều lúc muốn mua ít thịt về nấu cháo cho bố mẹ ăn thêm. Nhưng không có tiền thì biết làm sao được, đành phải để bố mẹ thèm vậy. Còn tiền thuốc thang cho bố mẹ em không biết phải làm răng (sao), đã hơn một tháng nay không có tiền mua thuốc cho bố. Em biết bố mệt lắm nhưng cứ bảo là bố khỏi rồi không phải uống thuốc nữa để em khỏi buồn. Mẹ cũng rứa (thế), không biết rồi khi nào bố mẹ cũng như anh trai bỏ em mà đi nốt…”, nói đoạn Sen òa lên khóc nức nở.
 
Nếu như những đứa trẻ cùng trang lứa, bố mẹ còn phải chăm bẵm từng bữa cơm giấc ngủ. Thì Sen phải gồng mình lo cuộc sống cho cả một gia đình. Dường như những lo toan cho cuộc sống hàng ngày khiến cô bé như già dặn hơn so với tuổi của mình.
Cả ngày cật lực làm thuê em mới kiếm được nồi cháo cho bố mẹ.
Nhìn cảnh gia đình Sen ai cũng chảy nước mắt, bác Thân, hàng xóm cho biết: “Nhìn cảnh gia đình cháu Sen như vậy chúng tôi ở đây thương lắm, hôm thằng Trường mất, bà con hàng xóm đứng ra lo liệu chôn cất. Chứ nhà nó bây giờ cái ăn cũng không có, thỉnh thoảng chúng tôi cũng góp chút tiền để con Sen mua thuốc cho bố mẹ nó”.
Hiện số nợ khổng lồ mà gia đình vay mượn chạy chữa cho anh trai, và người cha cũng chỉ trông chờ vào sức lao động của một mình Sen.
Bệnh tình của ông Huỳnh và bà Loan ngày một xấu đi. Sen không dám nghĩ đến cái tương lai mịt mù phía trước khi mà bệnh tật rồi cũng sẽ cướp mất cả bố và mẹ. Nhưng em biết điều đó rồi cũng sẽ là sự thật, bởi bệnh tình của bố mẹ như thế lại không có tiền thuốc thang, ăn uống cũng không đầy đủ.
Nhưng em biết phải làm sao bây giờ. Những nơi nào nếu có cơ hội vay được tiền thì em cũng đã tìm đến. Đôi mắt ngây thơ nhìn vào tấm di ảnh của người anh trai như cầu cứu một điều gì đó. Rồi những giọt nước từ từ lăn dài trên đôi má thay cho câu trả lời lặng câm.
Người viết: Ngọc Huê
Địa chỉ: Lê Thị Sen, xóm 5, xã Sơn Hồng, huyện Hương Sơn, tỉnh Hà Tĩnh.
ĐT: 01665.785.105 - chị Xuân mự cháu Sen

No comments:

Post a Comment